Chương VI
IIICha Rafaele da S. Elia a Piansi, bề trên tu viện Đức Mẹ Ban Ơn, nhận được một thông cáo chính thức của Ṭa Thánh vào ngày 11 tháng Bảy 1931. Ngài gọi Cha Piô vào văn pḥng. Chân của Cha Piô sưng lớn từ cổ chân trở xuống, và ngài lê bước trên hành lang một cách khó nhọc và đau đớn. Ngài cảm thấy già và mệt mỏi. Mới tháng qua ngài vừa mừng sinh nhật thứ bốn mươi bốn với gia đ́nh. Và mặc dù ai ai cũng nói ngài có vẻ trẻ hơn đến mười tuổi, nhưng ngài biết cái thời thanh xuân ấy đă quá xa. Xa đến nỗi tưởng như đề cập đến một người lạ. Ngài trông cũng có vẻ khác biệt. Sự đau đớn ở các vết thương khiến ngài bước đi chậm chạp và ḷng kḥng. Trong những năm qua ngài cân nặng thêm một chút, mái tóc có thưa đi nhưng bộ râu dài, rậm rạp hơn trước và loáng thoáng mấy sợi râu bạc. Đôi mắt nâu đen của ngài vẫn c̣n tinh anh, và khuôn mặt đẹp trai của ngài, tuyệt nhiên không có một nếp nhăn, ngoại trừ vài nếp ở cuối mắt. Khi lết đến văn pḥng cha bề trên th́ chân ngài đă sưng lớn, và Cha Rafaele cũng thấy vẻ khó chịu lộ trên khuôn mặt ngài. Cha Rafaele nhỏm người đứng dậy và hỏi, "Cha có cần đỡ không?" Cha Piô xua tay. "Dạ không, cám ơn cha." Trước khi ngồi xuống ghế, cha bề trên nhận xét, "Tôi không biết là hôm nay vết thương của cha đau nhiều, nếu biết tôi đă đến pḥng của cha." Cha Piô cười gượng. "Con cũng cần thở chút không khí trong lành. Hôm nay trời thật đẹp." Cha Rafaele nói, "V́ nhiệm vụ, tôi phải nói với cha là trong khi Ṭa Thánh điều tra các vết thương của cha, công chúng không được gần với cha." Cha Piô không trả lời. Ngài khoanh tay trước ngực và lắng nghe từng chữ như thấm vào hồn. "Tôi chắc chắn đó chỉ là tạm thời," cha bề trên do dự nói thêm. Cha Piô ngước nh́n, "Họ có nói bao lâu không?" Cha Rafaele lắc đầu trả lời không. V́ lư do nào đó, h́nh như ngài không t́m được câu nói cho đúng nghĩa. Cha Piô gật
đầu, "Con hiểu." "Tôi thật sự
xin lỗi." "Con có
được cử hành Thánh Lễ không?" Cha bề trên hơi
ngập ngừng. Và rồi ngài nói, "Một cách riêng
tư." Cũng không biết nói ǵ hơn, ngài để
Cha Piô trở về pḥng. Trên đường
trở về pḥng dường như Cha Piô không c̣n
thấy vết thương đau đớn nữa. Ngài
về đến pḥng như người mất hồn.
Ngài thẫn thờ thả người trên ghế và
mắt đăm đăm nh́n đến tượng
thánh giá ở đầu giường. Chẳng có ǵ
để làm. Giáo Hội đă quyết định, và
bổn phận của ngài là vâng phục. Nhưng ngài
biết nhiều người sẽ đau khổ và hoang
mang khi nghe tin này. Ngài tháo chiếc găng tay ra và
đăm chiêu nh́n đến cái vẩy trên vết
thương cho đến khi mắt ngài dàn dụa
nước mắt. Có tiếng gơ cửa, và
hai thầy xuất hiện. "Xin cha thứ
lỗi," một thầy trẻ lên tiếng. "Cha
bề trên sai chúng con đến giúp cha." Cha Piô ngạc nhiên.
"Giúp cha?" "Phải, thưa
cha. Cha sẵn sàng chưa?" Cha Piô tiếp tục nh́n
hai thầy cho đến khi họ cảm thấy bối
rối. Một thầy lên
tiếng, "Cha Rafaele không nói với cha là có chúng con
đến giúp cha sao?" Cha Piô lắc đầu. "Ngài thực không nói
với cha?" "Không." "Vậy th́..."
thầy đưa mắt nh́n người bạn,
ngập ngừng, "chúng con... chúng con đến
để khiêng giường của cha xuống thư
viện, và gỡ tượng thánh giá ở pḥng mà cha
được in năm dấu thánh." Cha Piô quay mặt đi
chỗ khác. "Con xin lỗi,"
một thầy nhỏ nhẹ, giọng đau khổ. "Xin
cha cho phép..." Cha Piô đi về
chiếc bàn. "Các con đă được lệnh th́
hăy vâng lời." Ngài ngồi bất
động, không nói một lời, và đợi cho
đến khi hai thầy đi ra, ngài đứng dậy,
lết theo hai thầy. Những giờ cô
đơn bắt đầu, và một ngày dài như
một tuần. Không ai được tiếp xúc với
ngài, ngoại trừ Cha Rafaele, là người cũng
đau khổ không kém Cha Piô. Ngài như sống trong bóng
tối, di chuyển cách kín đáo vào những sáng tinh
sương để đi lên lầu hai của nhà
nguyện, một ḿnh cử hành Thánh Lễ, và âm thầm
trở về pḥng trước khi bất cứ ai có
thể trông thấy ngài. Như một tù nhân bị
biệt giam ngài ăn uống một ḿnh, và dùng thời
giờ để cầu nguyện, suy niệm,
đọc sách, và viết thư cho gia đ́nh. Trong sự
tuyệt vọng ngài lại được gần Chúa
hơn. Và cũng từ đó, ngài khám phá ra một sự
b́nh an mới mẻ, và cái cảm tưởng bị
bỏ rơi không phải là không có ư nghĩa. Sau đó Cha Gemelli và
một vài người đă thúc giục Ṭa Thánh có
những hành động mạnh mẽ hơn. Họ
gửi một lá thư cho Đức Giáo Hoàng Piô XI
đề nghị: "Cởi áo Cha Piô và trục xuất
khỏi ḍng Capuchin." Nhưng đức giáo
hoàng tuyên bố: "Không được. Những
biện pháp hiện thời th́ đă đủ và hợp
lư." Không lâu sau đó, một
số các cha bề trên ḍng Capuchin đă đến gặp
Cha Gemelli. Tất cả cùng ngồi trong chiếc bàn dài.
Khuôn mặt to lớn của Cha Gemelli lúc nào cũng
cười, và đôi mắt của ngài láo liên sau cặp
kính dầy cộm. Ngài rất tin tưởng là lư lẽ
của ngài có uy thế, cho nên ngài suưt bổ ngửa khi
nghe một cha Capuchin lên tiếng đ̣i hỏi quyết
liệt rằng ngài phải công bố cho mọi
người biết sự thật về việc ngài đến
thăm Cha Piô. Cha Gemelli sửng
sốt, "Sự thật? Các cha không tin là tôi đă xem
xét các vết thương ấy sao?" "Phải,"
một cha dứt khoát nói. "Tôi tin là Cha Piô, v́ vâng
lời, đă không để cha xem xét các vết
thương, và việc cha đả phá nguồn gốc
siêu nhiên và mục đích của các dấu thánh ấy hoàn
toàn là sự suy đoán và thành kiến cá nhân của cha
đối với Cha Piô." Cha Gemelli câm như
hến. Ngài biết cuộc chơi đă kết thúc. Trong
ṿng vài ngày sau đó, ngài đă sửa lại bản báo
cáo. Khi Cha Rafaele đưa
tin cho Cha Piô biết, ngài im lặng lắng nghe và cám ơn
cha bề trên. Ngài vui mừng v́ hồ sơ
được trung thực hơn nhưng không thể nào
hân hoan khi có người ngă ngựa, v́ bất cứ lư do
ǵ. Sau đó không lâu, Cha Piô
có điều muốn nói với cha bề trên và Cha Rafaele
yêu cầu ngài đến văn pḥng. "Cha nói đó là
điều cấp bách?" vừa nói, cha bề trên
vừa chỉ chiếc ghế trong pḥng. "Mời cha
ngồi." "Cám ơn cha,"
Cha Piô vén chiếc áo ḍng ngồi xuống ghế và nói,
"Đức giáo hoàng vừa mất một tài liệu
quan trọng liên quan đến tổ chức Catholic Action
ở Pháp, và con biết hồ sơ ấy ở
đâu." Cha bề trên chồm
người tới trước, chau mày. "Cha nghe
biết điều đó ở đâu? Và làm sao cha
biết hồ sơ ấy ở chỗ nào?" "Sáng nay, khi con
cử hành Thánh Lễ th́ Chúa cho con biết. Ngài dạy con
phải báo cho đức giáo hoàng biết." Cha Rafaele trừng
trừng nh́n Cha Piô nghi ngờ. "Đó không phải là
vấn đề." Cha Piô lắc
đầu. "Con không biết. Tài liệu này cực
kỳ quan trọng." "Thôi." Cha bề
trên giơ tay ra hiệu một cách dứt khoát. "Xin cha
hiểu cho. Tôi không nghi ngờ lời cha nói, nhưng tôi
không thể đến Ṭa Thánh v́ câu chuyện này, trong khi
chỉ c̣n một chút nữa là cha đă bị trục
xuất v́ những náo động về khả năng
siêu nhiên của cha." Cha Piô hơi
rướn người tới trước và t́m câu
trả lời. "Xin lỗi cha,"
Cha Rafaele ân cần nhưng cương quyết. Ngài
chấm dứt cuộc thảo luận bằng cách
đứng dậy và cám ơn Cha Piô đă cho ngài biết. Cha Piô ra khỏi pḥng
ḷng thật hoang mang. Và khi lại nhận được
ấn tượng siêu nhiên ấy một lần nữa,
ngài trở lại văn pḥng Cha Rafaele, cả quyết
rằng đức giáo hoàng đă mất một tài
liệu quan trọng mà ngài biết nó ở đâu, và ư Chúa
muốn ngài thông báo với Ṭa Thánh. Sau cùng cha bề trên
đồng ư. Ngài lắc đầu mỉm cười. "Nếu
tôi không thông báo có lẽ cha không để tôi yên?" Cha Piô cười
đáp lễ, cảm thấy nhẹ nhơm. "Con đâu có
muốn..." "Không, không," Cha
Rafaele cắt ngang. "Không có ǵ. Tôi kết luận là
nếu cha đúng th́ điều đó sẽ mở
mắt một số người ở Rôma." Và đúng như
vậy. Tài liệu bị thất lạc được
t́m thấy đúng như ở chỗ mà Cha Piô cho biết
và được trả về cho vị giáo hoàng đang vui
mừng. Mặc dù bản báo cáo
trung thực của Cha Gemelli và tập tài liệu thất
lạc được t́m thấy đều có lợi cho
Cha Piô, nhưng vẫn không có ǵ thay đổi. Ngày cũng
như đêm ngài vẫn sống trong thư viện. Ngài
ăn chay, cầu nguyện hàng giờ, và ngắm nh́n
rặng Gargano cô độc qua khung cửa sổ. Những
ngọn đồi trọc giờ đây đă trở
thành những khu rừng xanh um, và ánh sáng chan chứa
của mùa hè đang thiêu đốt các bức
tường đá của tu viện. Trong quăng thời gian
này, Cha Luigi Orione, một chuyên viên về thánh tích của
Ṭa Thánh, muốn cầu nguyện trước mộ
Đức Giáo Hoàng Piô X. Ngài xin được mở
cổng hầm mộ, và ḱa, thật kinh ngạc, ngài
thấy Cha Piô đang cầu nguyện trong chỗ kín
đáo ấy. Ngài nói chuyện với Cha Piô đang khi cha
bước ra khỏi hầm, và ngài đă vội vă tŕnh
với Đức Giáo Hoàng Piô XI. Đức giáo hoàng
lắng nghe và nói, "Này Cha Orione, tôi tin những ǵ cha nói,
nhưng cho đến giờ phút này tôi được
đảm bảo rằng Cha Piô không được
rời tu viện. Nếu đúng như cha nói, th́ sự
cấm đoán ấy c̣n ư nghĩa ǵ?" Đức giáo hoàng
vội liên lạc với tu viện, nhưng Cha Rafaele
đảm bảo với ngài rằng Cha Piô chưa bao
giờ rời tu viện, và điều ấy khiến
đức giáo hoàng thật suy tư về phúc tŕnh
của Cha Orione. Như mọi lối
thoát của Cha Piô bất th́nh ĺnh bị khép kín th́ nay
lại được mở tung ra. Vào ngày 16 tháng Bảy
1933, Đức Giáo Hoàng Piô XI tuyên bố mọi quyền
linh mục của Cha Piô được hồi phục. Về sau, đức
giáo hoàng nói: "Tôi không có quyết định tệ
hại đối với Cha Piô, nhưng những tin
tức tôi biết về ngài th́ thật tệ
hại." "Đă có phán
quyết rồi," Cha Rafaele vừa cười vừa
tuyên bố. "Việc giam giữ cha đă chấm
dứt." Cả hàng dài dân chúng
chờ đợi trước tu viện, và Cha Piô mở
cửa, cười sung sướng với đám
đông. "Cha Piô," một
phụ nữ kêu lớn, tay chắp trước ngực,
"chúng con đă đợi cha đến hai năm
dài." "Cha cũng
đợi như con vậy," ngài trả lời bà và
hít một hơi dài cho đầy lồng ngực cái
ngọt ngào của không khí tự do. |
||
|